Trong những trang tản văn “Tháng bảy mùa hoa muồng vàng” của tác giả Nguyễn Thủy Triều, ta như thấy mình ngồi giữa “Quán Triều”, vây quanh là những câu chuyện xưa cũ bên chén rượu ngâm, đĩa đậu rán nóng hổi, lòng lợn thơm phức, cùng nắm rau húng, rau thơm tươi mát. Những buổi tụ họp bạn bè với ký ức rực rỡ của những ngày cùng nhau “đại hội” gặt lúa cứu dân mùa lụt năm 1984,…
Cuốn sách mở ra những ký ức của tác giả về một thời bom đạn khốc liệt mà vẫn sáng lên những khoảnh khắc đẹp đẽ. Là những tháng ngày chạy ngang dọc trên cánh đồng làng giữa năm 1972, khi đạn bom rơi trên mảnh đất quen thuộc. Là dòng sông Tô Lịch hiền hòa, nơi từng in dấu chân tuổi thơ, nơi đã chứng kiến biết bao niềm vui, nỗi buồn của một thế hệ lớn lên trong khói lửa.
“Tháng bảy mùa hoa muồng vàng” không chỉ là hồi ức của tác giả về quê hương, bạn bè và những thành phố bao miền ngược xuôi đã đi qua, mà còn là tiếng nói của một thời đại. Thời khắc mà những con người giản dị giữa cuộc sống khắc nghiệt vẫn giữ trong tim mình niềm hy vọng, sự sống, và tình người ấm áp. Cuốn tản văn mang đến cảm giác hoài niệm nhưng không bi lụy, khắc họa một thời đại khốc liệt nhưng không tang thương, như chính những bông hoa muồng vàng rực rỡ giữa tháng Bảy – nở trên nền trời xanh, dù khắc nghiệt nhưng vẫn kiên cường vươn mình, tô điểm cho đời.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.