Nguyễn Tuấn Bình
Hôm nay lứa U40 của tôi và bạn gặp lại anh Chánh Văn, nhân vật bí ẩn ngày xưa hay giải đáp thắc mắc trên trời dưới bể, để nghe anh “đi guốc trong bụng ta”:
Vốn chẳng có hôn nhân nào chưa từng rơi nước mắt
chưa từng đau đến lạc lối giữa đường
chưa từng ngã (có khi còn sấp mặt)
chưa từng buột mồm với hai chữ Ly Hôn
Không có giáo trinh nào dạy ta cách làm chồng
cũng chẳng có kinh nghiệm đời làm vợ
Nên hôn nhân đổ tại là duyên nợ
Duyên mong manh mà nợ lấy ai đòi?
Ngày cưới nhau ta hẹn đến cuối đời
Ai mà biết con đường nhiều ngã rẽ?
Như phép tính chia bao lần vẫn lẻ
Đổ bao nhiêu nước mắt để trọn đầy?
Câu chuyện này dành cho Tôi và bạn – những người đã đi qua Hôn Nhân. Ở tuổi 40, tôi mới lờ mờ nhận ra rằng Hôn Nhân là một con đường và cái đích đôi khi rất xa vời và đòi hỏi chung sức chung lòng mới tới được. Vậy mà, khi Cưới Nhau, ta cứ tưởng đó là vạch đích.
Nào có phải đâu!
Chúng ta đa phần lạc lối trên Con đường Hôn Nhân– bởi nó mới mẻ quá, xa lạ quá – hầu hết chúng ta mới lần đầu dò dẫm bước đi. Trên con đường ấy có những ổ gà khiến ta ngã nhào, những ngã rẽ khiến ta hoang mang, đôi khi ta say nắng, khiến bước chân loạng choạng. Và chắc chắn rồi, không tránh khỏi cảm giác “nhàm chán” khi phải đi quá lâu trên con đường quen thuộc.
Nhìn về cuộc hôn nhân của chính mình – sau khi chung sống 15 năm – tôi thấy sao mà nhiều ổ gà đến thế! Vợ xem tin nhắn người cũ rồi giận hờn – Chồng vô tâm không lo toan chuyện nhà – Vợ chì chiết Chồng chuyện lương lậu – Chồng trách mắng Vợ không chu toàn nội ngoại hai bên – Cả Hai đều chỉ thích mạnh ai nấy đi, tự mình tới đích và chỉ tin mình chiến thắng – để rồi Cả Hai cùng là người thất bại.
Hôm nay trên tay tôi là một cuốn sách, một cuốn cẩm nang Hôn Nhân – tập hợp tâm tình của anh Chánh Văn – Hoàng Anh Tú trong nhóm Tiệm Sửa Chữa Hôn Nhân và trong thời gian anh tham gia dẫn chương trình truyền hình thực tế “Bạn Được Quyền Hạnh Phúc”. Những khúc quanh co trong Hôn Nhân ấy được anh gọi là “Chớp tắt”. Ước gì, tôi được đọc những lời này sớm hơn:
“Chớp tắt để biết cuống quýt mà nắm lấy tay nhau. Thậm chí ngã lăn ra đường còn bò dậy mà đỡ nhau. Dìu nhau đi tiếp. Qua những thương tổn. Bằng lòng thứ tha. Bằng ước vọng người kia sẽ vì thế mà ghi tạc, đổi thay. Bằng cả lòng tin thêm một lần nữa. Hôn nhân vì thế mà cũng nồng đượm hơn sau những chớp tắt biết giật mình thức tỉnh như vậy!
Chớp tắt của hôn nhân là một phần trong hành trình của hôn nhân vậy. Tôi vẫn cho rằng chúng ta đừng cố hoàn hảo cuộc hôn nhân của mình. Đừng dùng thước đo của những cuộc hôn nhân khác mà đo chồng, đo vợ mình. Bạn chính là một chiếc thước đo hạnh phúc của chồng, của vợ. Bằng đổ đầy vào vợ mình đi, bằng mình. Bằng vừa khít chồng đi, bằng mình.
Trên hành trình của cuộc hôn nhân, tôi nghĩ, chúng ta đều cùng nhau trưởng thành là vậy. Để nhiều năm về sau, thứ chúng ta nhớ lại có thể có những giọt nước mắt nhưng sẽ là những giọt nước mắt của ngọt ngào vì chúng ta đã đi qua được nhiều phen chớp tắt cùng nhau vậy!”
Đúng lắm! Con đường ấy có gờ giảm tốc, có biển cảnh báo – để nhắc nhở ta sai thì sửa, nhầm thì làm lại. Thấy ổ gà thì vá víu lại đi, đi sai đường thì quay lại được cơ mà! Trong Hôn Nhân, mỗi khi mệt mỏi tôi thường dừng lại để nghỉ, nghỉ nhé không phải là bỏ cuộc, và lật giở mấy lời anh Chánh Văn chia sẻ trong Tiệm Sửa Chữa Hôn Nhân. Con Đường Hôn Nhân là con đường tìm tới Hạnh Phúc. Sửa chữa lại cuộc hôn nhân của mình cũng vậy. Đó là sửa chữa những hỏng hóc khiến bạn không cảm thấy hạnh phúc chứ không chỉ là sửa chữa một ông chồng hay sửa chữa một cuộc hôn nhân. Bạn làm được điều gì khiến bạn hạnh phúc hơn, hãy làm nó. Chứ không phải bạn làm nó vì những cái nhíu mày của mọi người, bạn không làm nó để người khác hạnh phúc, mà là cho chính bạn, nhớ choi Hạnh phúc là một lựa chọn, không phải là thắng bạc, không phải là may mắn và càng không phải số mệnh đâu bạn thân yêu của tôi ơi!
Ước gì thời gian quay trở lại, khi bước vào mỗi cuộc Hôn Nhân ta đều có một anh Chánh Văn chỉ đường cho ta:
Hôn nhân là một hành trình trưởng thành
Là sửa chữa bất kể là sai đúng
Là chút một cùng nhau mà dành dụm
Anh ở đây bởi em đang ở đây
Ta cùng nhau nhất quyết đừng rời tay
Chớp tắt nọ chỉ như đèn trang trí
Sai thì sửa, mệt quá dừng lại nghỉ
Đừng buông tay rời bỏ cuộc hành trình
Không có Anh, hay Em, mà chỉ có Chúng Minh
Qua đêm đen là sẽ thấy bình minh
Hôn nhân nào chưa từng rơi nước mắt
Khóc để được cười, hôn nhân lại mới tinh!